* * Chào mừng các bạn đến với diễn đàn lớp 12a 2 ** welcome to my forum! *
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 6 - trong bệnh viện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
daicasaudoi_bum
quycap2
quycap2
daicasaudoi_bum

Tổng số bài gửi : 336
Join date : 29/03/2010
Age : 32

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 6 - trong bệnh viện _
Bài gửiTiêu đề: [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 6 - trong bệnh viện   [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 6 - trong bệnh viện I_icon_minitimeSat Apr 09, 2011 12:41 pm

2/9...

Ngày quốc khánh đáng nhớ của cuộc đời tôi.

Tôi nằm trong bệnh viện, tôi vào phòng cấp cứu với tình trạng mê man, gần như không biết gì. Tôi chỉ nhìn thấy ông bác sĩ mặc bộ đồ blouse trắng từ đầu tới chân, vào lấy máu của tôi... Có lẽ tôi cần phải xét nghiệm máu... Ban đầu bác sỹ chẩn đoán tôi bị sốt virut. Tôi cũng tạm yên tâm... Mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi. Mắt bà sâu vào, hai khoé mắt ngân ngấn nước.. Đêm nay tôi làm bà mất ngủ rồi. Tôi mê man đi..., tôi nhớ lại..., những lúc mê man, người ta thường mơ... Mơ đến những điều tốt đẹp đã trải qua... Tôi thiếp đi, mê man. Những kỷ niệm đẹp trong tôi hiện về... Một miền đất đẹp, nơi mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình người...

Trong cơn mơ, tôi như được sống lại cảm giác ngày nào. Đất Móng Cái... làm tôi nhớ quá...

"Thanh à, con có em trai rồi đấy !!!" - tiếng bà chủ nói trong nước mắt..

Chị Thanh - hơn tôi 3 tuổi - chị là người dắt tôi đi những nơi mà tôi chưa từng được đến. Chị cho tôi tới trường cấp II của chị. " Em sẽ học ở đây, em sẽ ăn sáng ở đây..."."Chị đã ước có em trai từ lâu rồi, may mắn quá, ông trời mang em tới cho chị." Chị Thanh có mái tóc rất dài. Và chị rất hiền. Ở nhà bà chủ còn có anh Trường - người làm đã rất lâu năm của nhà bà chủ...

Mỗi đêm, anh Trường đều kể tôi nghe những câu chuyện. Anh Trường khá cao. Đôi mắt của anh rất sâu, anh để tóc kiểu ngôi giữa rẽ ra hai bên. Lúc đó rộ lên mốt nhuộm tóc, nhưng anh không nhuộm. “Không có bà chủ thì có lẽ anh vất vưởng đầu đường xó chợ lâu rồi... Anh gần giống như chú, nhưng chú còn may mắn hơn anh.. Anh không có bố mẹ từ bé. Một người cô nuôi anh... Người cô thì rất thương anh, nhưng chồng cô và đứa con của cô thì... họ khinh anh.. Anh phải ăn bằng những tô cơm to, ăn những thức ăn thừa như động vật, anh phải làm lụng vất vả cả ngày như một osin, sáng ra dậy từ 5 giờ sáng lau nhà từ tầng 1 tới tầng 5. Vừa cắm cơm, vừa nhặt rau để chuẩn bị bữa sáng. Tới giờ đi học, đi ra tới cổng rồi mà hắn( chồng cô) còn gọi lại : “ Lên tầng 5 lấy đôi giày cho chú.”

Anh chỉ biết im lặng... cam chịu... có chỗ ở là tốt lắm rồi... anh không tưởng tượng được ra ngoài sẽ như thế nào...Còn thằng con cô thì được chỉ biết ngồi xem TV.. Cô đi làm hành chính, vì vậy ở nhà anh chỉ muốn đi học, đâm đầu vào học sẽ không còn thời gian osin ở nhà. Nhưng hắn bỉ ổi tới mức tới tận trường anh rút học bạ, không cho anh đi học để chúng có nhiều thời gian hành hạ anh hơn... Anh không dám nói với cô... Một ngày, anh làm vỡ cái bình hoa trong khi lau bàn thờ, hắn đã đánh anh bán sống bán chết, anh chạy ra khỏi nhà... và anh quyết định chạy khỏi sự sợ hãi của chính bản thân mình, chạy khỏi cái nhà đầy những sự giả dối của hắn...

Anh đặt chân tới Móng Cái – chú biết anh sợ nhất cái gì khi đến Móng Cái không ?

Tôi giật mình, tôi như say đi trong câu chuyện của anh. Anh khổ quá...

Tôi khẽ lắc đầu. Tôi đã là gì ? Mới bị một trận đòn thừa sống thiếu chết mà đã bỏ nhà đi... Không, tôi là con người, tôi không muốn bị đánh đập, tôi muốn sống là chính tôi..

Anh Trường ngậm ngùi :” Anh chỉ sợ cô anh buồn, nên anh viết một bức thư về nhà, nói với cô rằng anh đã được nhận nuôi và bay ra nước ngoài rồi...trong lá thư anh không quên cảm ơn hắn...” Anh Trường thở dài, và anh cười... cái cười thật là cay đắng...

Tôi hỏi anh Trường : “ Anh có biết ông chủ không ?”. Anh Trường xoa đầu tôi : “ Bà chủ của chúng ta tuyệt vời lắm chú ạ, mẹ nuôi chú ý, anh và chú may mắn lắm mới được ở trong ngôi nhà này đấy...” Tôi lại nằm im, lắng nghe anh...

“ Cách đây 7 năm, ông chủ vẫn sống... Lúc đó bà chủ có hai người làm cơ, đó là anh và Phan. Phan và anh được bà chủ nhặt về nuôi, bọn anh ở ngoài chợ, công việc chính của anh ở chợ Móng Cái là móc túi. Còn thằng Phan, nó là trùm lưu manh xóm liều. Nghe đâu nó đánh nhau có hạng ở đất này. Anh nhớ hồi anh đi móc túi, cứ về tới xóm liều, còn bao nhiêu tiền là nó trấn lột hết. Một lần, anh đi móc túi, bị một gã phát hiện và đuổi, anh gần chạy ra cầu thì bảo vệ chợ bắt được. Anh ăn ngay một cái bạt tai đau điếng.. Chính bà chủ đã cứu anh, bảo lãnh cho anh lúc đó. Ban đầu, anh nghĩ, bà ta cứu mình về làm người làm, cũng là để bóc lột... Anh cười khẩy, anh nghĩ bà ta chẳng khác lão chồng cô anh là mấy... Nhưng ở nhà với bà chủ, được làm người làm của bà mới thấy thế nào là tình người. Bà không bắt ép anh cái gì cả, bà lo đầy đủ cho anh từng bữa ăn bữa mặc, bà quan tâm, bà sẻ chia khi nhớ nhà, bà xoa đầu anh, vỗ về an ủi... Anh có chết cũng vì bà chủ...

“Thế còn anh Phan ? Sao em không thấy ảnh ?”

Anh Trường thở dài, đôi mắt của anh như sâu hơn, chắc phải có cớ sự gì đây...

“ Bà chủ mang Phan về khi người nó toàn máu là máu... có lẽ là kết quả của một vụ đâm chém... Người nó nhỏ hơn cả anh, nhưng được cái nó nổi tiếng liều. Nhìn thấy nó anh cũng cay mũi lắm. Anh tính hỏi bà chủ sao cứu nó về làm gì. Nhưng nghĩ thằng móc túi như mình mà có ngày hôm nay, anh cũng muốn nó được như mình... Nó nằm 2 ngày thì tỉnh được. Nó ở vài ngày nhà bà chủ mà không nói câu nào. Đến ngày nó đi được thẳng là nó bỏ đi. Bà chủ thở dài... Tối hôm đó, anh đang dọn hàng thì thấy nó. Nó hỏi tìm bà chủ, bà chủ gọi nó vào gian trong. Anh nhìn trộm, thấy nó quỳ xuống chân bà chủ mà khóc... Hóa ra đây không phải lần đầu bà chủ đưa nó về nhà. Từ đó nó ở hẳn giống anh ở nhà bà chủ... Bà chủ tốt lắm... lo cho anh và nó hết mọi thứ, tụi anh bảo nhau chăm chỉ làm việc đền đáp công ơn bà chủ, bà như người mẹ thứ 2 sinh ra anh vậy... Cả đời này anh sẽ chỉ ở đây để làm trâu ngựa của bà chủ thôi...”

Tôi thầm phục mẹ nuôi, bà tuyệt vời quá, tôi may mắn quá....

“ Vậy anh Phan đó đâu rồi anh Trường ?”
“ Cũng là một câu chuyện dài em ạ...”

Anh Trường sắp kể một câu chuyện dài, mà tôi nhớ mãi trong đời....

-------------------------------------------

Ông chủ - chồng bà chủ là một tên nát rượu nặng... Bà chủ và bé Thanh luôn phải chịu sự dày vò của ổng. Ổng khi không uống rượu, khi không nát rượu, thì chỉ ngủ... Nhưng cứ rượu vào là lão chửi. Có lần lão uống rượu say, ra đường bị xe máy đâm, nghe đâu bị chấn thương gì đó ở chân, từ đó, lão không ra ngoài nữa, nhưng bù lại, lão ở nhà uống rượu hành vợ hành con. Bà chủ hồi đó khổ lắm chú ạ.. Anh với thằng Phan cũng căm lão lắm, nhưng chỉ biết ngậm ngùi nhìn bà chủ khóc và khóc theo. Lão thường nốc rượu vào xẩm tối. Anh với thằng Phan lúc đó đang chuẩn bị cho việc dọn hàng. Lão thường xuống bếp đá cái xoong, đạp cái nồi và bắt lỗi bọn anh. Anh với thằng Phan cũng vài lần chịu vài cái đạp của lão, nhưng lão say rồi, sức đâu còn khỏe nữa, nên anh với thằng Phan chịu để cho lão đạp, miết rồi cũng quen...

“ Vậy rồi sao nữa anh ?

Hôm nào cũng vậy, may mắn thì 1 trận đòn nhẹ, không thì ít ra bà chủ và bé Thanh cũng 2-3 trận đòn vô cớ của lão. Anh nhìn thằng Phan lúc đó anh sợ lắm. Hai mắt nó vằn lên, gần như long sòng sọc. Anh không dám ở gần nó.

Anh Trường dài giọng xuống : “thế rồi cho tới một ngày, lão trói 2 mẹ con nhà bà chủ vào cột nhà. Lão uống rượu vào xong lên cơn rồi... Lão chửi ầm lên. Chửi bà chủ, chửi bé Thanh, rằng không đẻ cho lão một mụn con trai, mà sinh con vịt trời này, lão chửi, lão đánh tới tấp bà chủ bằng đòn gánh hàng mà anh với thằng Phan hay gánh.

“ Lần này thảm rồi...” anh nghĩ thầm và né xuống bếp. Bất chợt anh nhìn thấy thằng Phan, nó không đứng im như mọi lần, hình như nó tìm cái gì đấy, nó đi lại hồi lâu mặc cho những tiếng chửi mắng, tiếng kêu thét của bà chủ, của bé Thanh. Nó chạy vào bếp, anh vào theo, nó lấy ra một con dao chọc tiết lợn mà bà chủ mua nó để thái bản thịt. Nhin nó lúc này không khác gì một thằng nghiện đang lên cơn, hai mắt nó lờ đờ, tay chân nó luống cuống nhưng rất tỉnh táo. Nhưng nó lại hết sức nghiêm túc. Anh chạy về phía nó, hét toáng lên : “ Phan, mày điên à, mày định làm gì.” Nó đợi anh đến gần, bất ngờ cầm cán dao đập ngang vào gáy anh. Nhói một cái, anh gục xuống, nhưng vẫn còn lờ mờ nhìn thấy, anh hổn hển : “ Phan, mày...điên...rồi...”. Rồi nó vào phòng bà chủ, vài giây sau, tiếng kêu thất thanh lần này càng vang to. Rồi tiếng thều thào yếu ớt của ông chủ : “ Thằng chó này...”. Anh dùng hết sức mình, bò lết vào phòng bà chủ, thì cảnh tượng anh thấy thật hãi hùng. Ông chủ nằm gục dưới vũng máu, thằng Phan đâm ông chủ một nhát xuyên bụng từ sau lưng. Nó đang đứng trước vũng máu, mặt nó không có phản ứng gì cả. Bà chủ thì khóc to dữ dội, bà vẫn bị trói vào góc cột nhà. Bà kêu lên : “ Phan ơi, sao con dại thế...”. Còn bé Thanh thì ngất đi từ lúc nào...

Tôi cảm thấy sợ... không ngờ mẹ nuôi và chị Thanh tôi đã từng trải qua cảm giác như vậy, không ngờ anh Phan lại hành động như vậy, đúng là căn nhà này còn nhiều điều mình chưa biết, xã hội này còn nhiều thứ mình chưa gặp... Tôi cảm thấy mọi thứ diễn ra đối với tôi còn quá ư là tầm thường, quá ư là đơn giản...

Tôi hỏi tiếp : “ Vậy sau đó sao hả anh Trường ? “

Công an đến bắt thằng Phan chứ sao ? Nó chưa đủ tuổi thành niên, nên bị đi trại cải tạo phục hồi nhân phẩm, rồi nó chuyển trại khắp nơi, đến tuổi nghe đâu vẫn phải vào tù. Nó vẫn viết thư cho bà chủ đấy, nhưng dạo này thì anh thấy ít rồi…

Anh Trường ôn tồn vẻ từng trải : “ Nó giang hồ từ bé, tứ cố vô thân. Trên đời nó chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nó chỉ có mỗi bà chủ là người mẹ tinh thần. Con giun xéo lắm cũng quằn. Chỉ có điều nó không biết chọn cách hợp lý mà làm thôi. Hồi đó anh cũng ngu quá. Lẽ ra cứ báo công an để tụi nó bắt ông chủ là xong chuyện, đằng này… “

Mà thôi, chú ngủ đi, mai còn dậy sớm phụ anh ra chợ lấy ít đồ, còn đi học nữa.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt, mà tim vẫn chưa hết thổn thức. Phục anh Phan quá. Nếu là tôi có cả đời cũng không dám làm như vậy… !

Tôi đã có những ngày tháng rất tuyệt vời ở Móng Cái, ở vùng đất biên giới đó, ở trong gia đình mà may mắn tôi đã được ở… Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi, cứ như vậy, tôi sống trong cái gia đình tràn ngập tình yêu thương của mọi người, anh Trường, chị Thanh, mẹ nuôi… Tôi sung sướng phát khóc khi được chị Thanh mua cho những món đồ chơi bé xíu, tôi vui mừng mỗi khi mẹ nuôi cười, tôi thấy thoải mái khi được ở cạnh họ… Tôi gần như đã quên hết mọi thứ về gia đình tôi, về người bố của tôi, về người mẹ dịu hiền, cậu em bướng bỉnh, quên hết…. Cho đến một ngày…

[hết kỳ VI]
Về Đầu Trang Go down
 

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 6 - trong bệnh viện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: diễn đàn vui :: truyện thơ :: truyện-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất