* * Chào mừng các bạn đến với diễn đàn lớp 12a 2 ** welcome to my forum! *
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 3- Hoài niệm

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
daicasaudoi_bum
quycap2
quycap2
daicasaudoi_bum

Tổng số bài gửi : 336
Join date : 29/03/2010
Age : 32

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 3- Hoài niệm _
Bài gửiTiêu đề: [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 3- Hoài niệm   [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 3- Hoài niệm I_icon_minitimeSat Apr 09, 2011 12:37 pm



Từ phòng giám thị đi ra, ông tôi đã chờ sẵn ở cổng trường. Tôi lại tiếp tục giữ vẻ mặt như chết rồi khi lên xe. Ở nhà, tôi không nói không rằng, lầm lũi ăn, học, rửa bát, giặt quần áo của mình, lau nhà, dọn phòng mình. Tôi tự lập từ nhỏ. Tôi không muốn mình bị người khác nói những câu mà tôi hay thấy mấy thằng bạn của mình bị bố mẹ chúng than vãn : " Đồ lười, đồ bừa bãi..." Tôi thích thả hồn nghe những bài hát Việt Nam. Dù là nhạc thị trường nhưng tôi vẫn rất kết.

Hôm nay bố tôi về nhà ăn cơm... Trong trí tưởng tượng của tôi, một bữa ăn là nơi mà mọi ng` trong gia đình sau những giờ đi học đi làm mệt mỏi, về cùng nhau sẻ chia những buồn vui để nhẹ lòng. Ôn lại những ngày cũ. Nơi ba mẹ truyền nhiệt huyết cho con cháu, khích lệ chúnh học hành. Nơi Ông bà cười đùa vui vẻ kể những truyện xưa cũ. Nhưng bữa ăn đối với tôi là một cực hình. Tôi không muốn ăn cùng mâm với bố tôi... Đơn giản tôi sợ ông.

Năm lớp 7, khi tôi thiếu một môn để đạt học sinh giỏi, một trận đòn thừa sống thiếu chết giáng lên tôi. Đến nỗi tôi sợ, tôi đã bỏ đi thật xa. Đến tận miền đất địa đầu Tổ quốc, Móng Cái. Lúc đó tôi đã được một gia đình nấu phở ở chân cầu rất to ở Móng Cái, cây cầu mà tôi không nhớ tên, nhận làm con nuôi.

Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sáng mà tôi đặt chân đến Móng Cái.. cái cảm giác trốn chạy và tự do làm tôi vừa sợ nhưng vừa cảm thấy thú vị.

Buổi chiều tôi đã lượn quanh chợ móng cái, thu lượm phế liệu xung quanh chợ và bán được 7000. Tôi đã ngồi ăn ngô nướng ở đầu cây cầu đó, tôi quên tên rồi, tôi ngồi ăn liền 2 bắp ngô nướng. Hết tiền... Tôi đang ngồi ngẫm nghĩ thì có một ông trung niên đi xe máy qua mua ngô : " Bán em 2 bắp ngô chị ơi." Đằng sau ông ta là một cô gái mắt xanh mỏ đỏ, cao, trang điểm khá đậm. Bà chủ xe ngô nướng nói vọng : " 7000 chú ơi." Ông ta hất hàm : " Có tiền lẻ không trả đi em ". Cô gái rút trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, và rơi ra tờ 10.000 ngay dưới chân tôi. Trong tay cô ta còn có một hộp bao cao su... Tôi im lặng... Cái đói làm tôi im lặng... Lẽ ra tôi đã gọi, chị ơi nhặt tờ 10.000... nhưng... tôi ngồi yên ở vị trí đó. Chiếc xe máy vụt lao đi... Tôi cúi nhẹ, nhặt tờ 10.000 nghĩ thầm.. "Ngày mai no bụng rồi."

Đêm đó tôi ngủ ở một công viên gần cây cầu to… Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại có thể ngủ được tại đó.. Sương rơi ướt hết cái ghế tôi nằm. Khoảng 3h đêm, tôi tỉnh giấc. Tôi lạnh quá.. Đêm mùa hè sương rơi đầy. Tôi biết, nếu bây giờ gặp đám nghiện, hay gặp bảo vệ công viên thì không hay chút nào. Bất giác, tôi bật dậy, đi về phía cầu. Tôi tưởng tượng cái cảnh gầm cầu, cầu tên gì nhỉ, tôi chưa nhớ ra…phải rồi, đó là cây cầu đá – cầu Ka Long. Tôi nghĩ nếu nằm gầm cầu thì an toàn hơn là công viên… Đến cạnh cây cầu, tôi thấy có mấy quán phở rất to dưới cầu. Tôi nhìn thấy một chậu bát đĩa rất to bên cạnh vòi nước của bà chủ quán. Dưới màn sương nhẹ sáng sớm của miền biên giới, tôi nảy ra một ý. Tôi đi thẳng vào quán phở đó, gọi một bát phở ăn ngon lành. Bà chủ quán phở nhìn tôi, hỏi trìu mến : “ Sao giờ này cháu còn thức ? Nhà cháu ở đâu”. “ Nhà cháu ở Hà Nội, cháu đến đây một mình”.

Bà chủ nói : “ sao cơ ? vậy cháu đi gì tới đây ? Sao cháu liều vậy ?” Tôi bắt đầu kể, vừa kể tôi vừa khóc, tôi kể về những trận đòn như cực hình tôi phải chịu. Tôi kể tôi bị ép học thế nào, tôi kể tôi đâu đớn thế nào và kể chặng đường tôi tới Móng Cái… Bà chủ cũng khóc, bà ta khóc rất thật lòng : “ Nhà ta mới có con nhỏ, là em gái, con có muốn làm con nuôi ta không ?” Tôi giật mình .. tôi chỉ muốn vào quán phở đó, ăn một bát no nê rồi rửa bát để trừ tiền phở.. Ai ngờ .. Tôi thực sự bất ngờ. Tôi tự nhủ mình quá may mắn. Tôi gật đầu, nước mắt chợt rơi. Tâm hồn của đứa trẻ 14 tuổi như được ấm lại, bao vết thương trong nó như được lành lại… Tôi ôm chầm lấy bà ấy.. Tôi cảm tưởng bà ấy như một vị tiên… Bà ta rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho ai đó : “ Thanh à con, ra đây đón em trai mới của con về đi, em xinh lắm, con ra đây ngay nhé”.

Thằng Trường, lấy cái áo của Mai ra đây cho em mặc đi”…. Những ký ức ngọt ngào của những ngày ở Móng Cái trở về với tôi, nơi mà tôi cảm nhận được tình yêu thương… Thôi.. chuyện cũ để lại vào một dịp khác độc giả nhé, trở về với Hà Nội..
Tôi nghĩ về việc vừa xảy ra. Mời phụ huynh ngay trong ngày đầu tiên đi học… Sẽ thế nào nhỉ. Bố tôi mà biết thì sao nhỉ ? Có lẽ lại một lần nữa tôi lại tìm đi một phương trời khác ư ? Lần này là Lạng Sơn hay Yên Bái nhỉ ?.. Mông lung. Tôi nghĩ đến giải pháp của tôi. Tôi nghĩ ra cách rồi. Tối hôm đó, tôi lên mạng, add nick của vài đứa ở lớp mà tôi ghi lại được từ danh sách kia. Tôi add nick của em đầu tiên. Và tôi nhìn Desktop, tôi chờ. 5 phút, 10 phút.. Tôi thở dài… “Thôi, còn nhiều thời gian mà”. Tôi bắt đầu add nick của những đứa khác. Tôi vừa add một cái nick, tự nhiên có reply sending luôn :

“ Ai vay?”.
“ Minh la T, hoc cung lop voi ban day”.
“T nao? Sao bao biet nick chat minh ?
"T gap cuop hom truoc do ban ? ban nho chu ?.
“Hic, the ban hom do co sao ko? Co bi moi phu huynh khong ban?”
“ Co, mai chac papa minh den gap ban giam hieu.”
“Sak, that ak?”
“ Thoi luc khac chat nhe, minh di ngu day.”

Tôi Invisible. Tôi không thích nói dối. Tôi sợ cảm giác bị phát hiện khi người khác biết mình nói dối. Nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi nhẹ tắt máy. Cúi xuống ngăn bàn, tôi lấy con lợn tiết kiệm mà tôi nuôi suốt từ hồi học lớp 9. Mỗi ngày chơi điện tử, thừa ngàn nào tôi đều bỏ vào đó. Có ngày tôi còn nhịn ăn nuôi nó. Tôi hy vọng khi tôi mổ nó ra là lúc tôi đủ để mua một cái gì đó lớn. Với tôi lúc đó, có thể là một cái điện thoại, hay một cái xe đạp điện?. Tôi cầm sẵn con dao rồi, tôi mổ nó ra. Những đồng tiền lẻ nhàu nát, những đồng tiền chẵn ít ỏi. Tôi đếm được 767.000. Tôi sẽ làm việc đó…

Sáng hôm sau, tôi đi xe bus đi học. Trong bữa ăn cơm hôm qua, tôi đã nói về việc tôi muốn đi xe bus đi học một buổi. Tôi không nói lý do. Mẹ tôi không đồng ý. Nhưng ông tôi thì hưởng ứng ngay. “ Đi vé tháng ý!”. “ Xì, chắc rồi!” tôi nghĩ thầm. Nhưng không sao, kế hoạch của tôi không cho phép ông tôi đưa đi học. Tôi dậy rất sớm, nấu mỳ ăn sáng rồi nhanh chóng đi học. Trên xe bus, tôi nghĩ rất nhiều.. Nếu bị phát hiện thỳ sẽ ra sao nhỉ, nếu, nếu…. Nhưng thôi, đâm lao là phải theo lao. Không hối hận !!! Tôi nghĩ vậy. Thoắt một cái đã đến điểm bus gần trường. Mùa thu, không lạnh lắm nhưng cái lạnh từ trong trái tim mới thực sự giá buốt. Tôi đi thoăn thoắt về phía một ông xe ôm đứng cách bến xe bus không xa. Ông xe ôm hỏi tôi : “ Nhóc, xe không cháu?”. Tôi đặt vấn để luôn : “Cháu không đi xe, nhưng chú làm bố cháu một bữa được không ?” Có vẻ như ông ta hiểu vấn đề ngay : “ à OK, ta hiểu phải làm gì, vậy mất bao nhiêu thời gian họp vậy cháu ?” “ Cháu bị mời phụ huynh, có lẽ là cả buổi sáng.” “ Vậy giá không thấp đâu cháu nhé!!Cháu có lo được không đấy?” Tôi cầm cục tiền ra, nói sẵng : “ Chú yên tâm.”.

Và tôi nói cho ông ta về nhà tôi, về gia đình tôi, về địa chỉ, về hoàn cảnh, về sự việc xảy ra… Và ông ta có vẻ khá chuyên nghiệp. Tôi tạm yên tâm. Đến giờ rồi, đi vào nào.

“Mong mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự tính”. Tôi thầm nhủ.

[hết kỳ III]

Về Đầu Trang Go down
 

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 3- Hoài niệm

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: diễn đàn vui :: truyện thơ :: truyện-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất