* * Chào mừng các bạn đến với diễn đàn lớp 12a 2 ** welcome to my forum! *
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 4- Một ngày dài

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
daicasaudoi_bum
quycap2
quycap2
daicasaudoi_bum

Tổng số bài gửi : 336
Join date : 29/03/2010
Age : 32

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 4- Một ngày dài _
Bài gửiTiêu đề: [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 4- Một ngày dài   [Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 4- Một ngày dài I_icon_minitimeSat Apr 09, 2011 12:37 pm



1/9...
Không khí trong phòng giám thị như nghẹt thở.

" Đấy! Ở nhà mẹ mày cứ mẹ hát con khen hay, mày làm thế này thì tao còn mặt mũi nào."

Tôi cúi gằm mặt.

Ông giám thị thêm thắt : " Vừa mới vào trường đã đòi làm vương làm tướng rồi, còn ra thể thống gì."'

Cô hiệu phó, cô giáo có đôi mắt hơi bé nhưng nói thật, vừa nhìn thấy bả tôi đã run bắn rồi. Chỉ sợ... " Hồ sơ của cháu tôi đang cầm trên tay anh ạ. Trường chúng tôi không phải là trường điểm nhưng cũng không phải là cái chợ mà thích nói gì thì nói, thích gọi ai thì gọi."

" Thằng mất dạy kia, xin lỗi thầy cô chưa, tao thật bất hạnh khi có đứa con như mày."

Bất giác, tôi ngậm ngùi... Một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi...

Tôi vẫn thường nghe mẹ tôi nói câu này. Hôm nay được nghe từ ông xe ôm mà tôi thuê để làm phụ huynh giả. Tôi khóc, bỗng nhiên thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ đã chịu đựng rất nhiều. Mẹ đã gạt đi bao giọt nước mắt chỉ để tôi và các em không phải mang tiếng là con không cha. Ấy vậy mà tôi đã làm được gì... Tôi chợt thấy hận mình, hận tất cả...hận...
"Mày còn khóc lóc à, về tao cho mày biết." Ông xe ôm gằn giọng. Công nhận lão ta chuyên nghiệp thật. Lão này chắc tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh quá

" Thôi thì các thầy cô ạ, con dại cái mang, tôi chỉ biết làm ăn lo cho mẹ con nó chứ ít thời gian ở nhà dạy bảo nó nên nó mới ra nông nỗi này... Mong thầy cô tha thứ cho nó cơ hội để nó sửa sai.." Mặt ông ta mếu lại, nhìn trông thật đến mức tôi còn suýt nhầm... Ông giám thị thì có vẻ nguôi rồi. Cô hiệu phó ra giọng nhẹ nhàng : " Ý thầy thế nào thầy P?".

Ông giáo văn dịu dọng : " Tôi sẽ không truy cứu nữa. Anh đã nói thế thì hãy dành nhiêu thời gian thêm cho cháu. Nhà trường chỉ giúp được anh phần nào thôi. Giáo dục ở gia đình nhiều khi mới đem lại cho con nền tảng tốt nhất."

Tôi thở phào. Xem ra mình sẽ khó trong việc hậu tạ bác này đây... TÔi nghĩ thầm. Thành công vượt sự tưởng tượng của chính tôi...

Tôi và hôm đó tôi phải nghỉ học. Ông giáo văn nói tôi được nghỉ hôm đó. Lão đã thu xếp để tôi chép đủ số bài những ngày tôi không được lên học.

Nhanh chóng, tôi và lão xe ôm ra quán cafe cách trường khá xa.

Tôi nói với sự ngưỡng mộ : " Bác ơi, bác giỏi quá đi. Bác hay làm những vụ thế này lắm hả bác?". Ông xe ôm trầm giọng : "Không..". Bỗng dưng, thái độ trầm của ông ta làm tôi suy nghĩ.. Tôi nghĩ lão ta đóng kịch rất giỏi và tất cả chỉ vì tiền. Chẳng có lý do gì để ông ta phải không vui cả..

"Bác ơi, hết bao nhiêu để cháu thanh toán tiền cho bác." Tôi nói giọng nhanh chóng như muốn đứng lên. Tôi không quen với những quán cafe như thế này.

" Ngồi xuống đi cháu, hôm nay cháu không cần đưa cho ta đồng nào cả. Cháu cứ ngồi xuống đi. Ta và cháu cần nói chuyện." Nhìn vẻ mặt của ông ta, tôi không thể nào không ngồi xuống. Ánh mắt lão như van lơn, như đây là những lời cuối cùng ông ta nói vậy. Nó như thôi miên tôi. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống."

" CHáu uống sữa chua nhé. Trẻ con không nên uống cafe". Ông ta khuơ tay gọi người phục vụ : " Cho 1 cafe nâu đá và 1 sữa chua đánh đá đi em ơi."

Tôi sực tỉnh. " Cháu muốn về".

" Ta không làm gỉ ảnh hưởng đến cháu đâu!!Ta chỉ muốn nói chuyện..."
" Nhưng tại sao lại là cháu ?"
" Ta muốn cháu ngồi nghe ta, để trả ơn ta thôi được chứ ? "

Tôi im lặng. Chẳng hiểu gì... Ông ta muốn gì ở mình đây. Thôi cứ ngồi im...

" Ta muốn kể cho cháu nghe một câu chuyện."

Lại kể chuyện rồi.. mình ghét nhất là nghe chuyện của mấy ông già già như này. Toàn là triết lý nhân sinh. Toàn là lý thuyết suông. Nhạt và mệt... TÔi thầm nghĩ và thở dài. Ông ta nhấp một ngụm cafe và tiếp tục :

" Câu chuyện của chính bản thân ta." Tôi hơi bất ngờ."
" Ta cũng có một cậu con trai, nó lớn hơn cậu, cao hơn cậu cỡ một cái đầu."

Tôi bắt đầu chăm chú. " Nó học trường VD, chắc cậu cũng biết trường đó. Lấy điểm khá cao. Ngày trước ta kinh doanh xuất nhập khẩu. Không may cách đây 10 năm bị phá sản. Công ty giải thể và ta mất tất cả. Đến nỗi phải làm xe ôm. Ta không lo công việc nữa bắt đầu ta về chăm lo cho gia đình. Nhưng.. vợ ta thì đòi ly dị. Bà ta đã có người tình từ rất lâu. Con trai ta thì hư hỏng. Nó bị đuổi học. Nhà trường gọi điện về nhà đúng hôm ta ở nhà. Ta đã nghe máy và cũng đến trường gặp thầy cô giáo như cậu..." Mặt ông ta hiện lên chút gì đó khắc khổ. Những nếp nhăn trên trán xếp ngang cứ oằn lại với nhau làm cho khuôn mặt ông ta càng biểu cảm hơn.

" Hôm đó ta đã khóc ở phòng giám hiệu của con ta. Hôm đó không có mặt nó ở đó. Ta không dành được thời gian cho nó để nó đi vào con đường tội lỗi. Nó nghiện ma túy và ăn cắp xe máy của bạn..."

Tôi giật mình, nuốt nước bọt.

" Nó vào tù, rồi ra tù, rồi lại vào tù vì đâm chém nhau. Khi ra tù, tu chí làm ăn được vài tháng thì lại tái nghiện. Nó lại tiếp tục chơi bời. Và nhiễm HIV khi chưa tới 30 tuổi.." Giọng ông nghẹn ngào. Nước mắt như trực trào ra, khóe mắt ông lão nhíu lại như dồn cho nước mắt quay lại. Một cảm giác nghẹn ứ tận cổ họng của tôi...

" Cháu à, hôm nay ta sẽ không lấy tiền của cháu đâu. Ta không muốn những điều mà con trai ta trải qua là tương lai của cháu. Ta chắc cháu cũng không được sự quan tâm đúng mức của bố mẹ.."

Tôi khẽ gật đầu.

" Cháu đừng lấy đó làm cái cớ để hư hỏng. Nhìn cháu khóc lúc ta nói, ta tin cháu đôi lúc cũng cảm thấy có lỗi với gia đình, có lỗi với bố mẹ. Nhưng cháu ạ. Cuộc sống làm sao có thể biết được ngày mai. Chỉ cần tuột tay một phút..."'

Giọng lão nghẹn lại. Tôi uống sữa chua mà đắng ngắt trong cổ họng. Tôi hiểu rồi... Cuộc sống- ôi cuộc sống.

" Ta chỉ muốn tâm sự với cháu như vậy thôi. Ngày mai là ngày giỗ đầu con ta. Co như hôm nay ta tặng cháu một món quà. Hy vọng lần tới ta gặp cháu là lúc cháu trưởng thành cả trong suy nghĩ lẫn hành động cháu nhé..."

Tôi gật đầu.. Gật đầu một cách thật lòng nhất.

Có lẽ tôi rất may mắn...

Tôi sẽ phải sống khác thôi...

Một ngày dài...

[hết kỳ IV]

Về Đầu Trang Go down
 

[Truyện] Tôi- tôi là ai vậy??? - kỳ 4- Một ngày dài

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: diễn đàn vui :: truyện thơ :: truyện-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất