* * Chào mừng các bạn đến với diễn đàn lớp 12a 2 ** welcome to my forum! *
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 đừng khóc vì tớ!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ghostnight_00
mavuong4rum
mavuong4rum
ghostnight_00

Tổng số bài gửi : 444
Join date : 12/03/2010
Age : 33
Đến từ : biên hòa!

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeFri Jun 04, 2010 7:05 pm

Trước đó là một ý nghĩ bất chợt "muốn nhìn thấy cầu vồng vào ban đêm". Và sau rất nhiều ngày đợi chờ những cơn mưa đêm qua, với một niềm tin mình sẽ nhìn thấy cầu vồng sớm thôi. Rốt cuộc tôi đã xúc động đến lặng người khi những dải màu lung linh xuất hiện trong đêm.

đừng khóc vì tớ!!! 226b42c34dd82ef0e73a3210f1d20fdd1e3e58ef
Minh họa: Ngô Vũ Hà My

Có lẽ không phải cầu vồng mà chính là niềm tin đã được đền đáp mới mang lại cho tôi sự xúc động ấy. Cũng như vậy, tôi luôn tin rằng có một ngày mình sẽ có một tình yêu với một người mà "chỉ cần nhìn vào mắt đã biết sẽ thuộc về nhau".Và tôi đã tìm thấy Dương.

Cho đến mùa xuân này tôi sẽ mười bảy, còn khoảng ba tháng nữa là tốt nghiệp trung học, năm tháng nữa là thi vào đại học. Ba mẹ tôi chuẩn bị ra tòa ly dị và mỗi người đang nỗ lực hết sức để giành quyền nuôi đứa con gái duy nhất - là tôi. Mọi thứ trong căn nhà bỗng trở nên ngột ngạt, không thể thở nổi. Trốn ba mẹ và làm một chuyến du lịch, đó là những ý nghĩ đầu tiên. Vậy là tôi đến Đà Lạt, khi chỉ còn một tuần nữa là tết.

Tôi gặp Dương ở một quán cà phê có tên Mộc. Mộc nằm trên một con dốc tương đối vắng người, quán chỉ có một vài bộ bàn ghế bằng gỗ, một sân khấu nhỏ, mỗi đêm đều có biểu diễn nhạc sống... Dương là ca sĩ duy nhất.

7g30 tối. Dương xuất hiện trên sân khấu với cây ghita. Ung dung ngồi lên chiếc ghế chính diện, Dương nở một nụ cười trìu mến và bắt đầu cất giọng hát. Những bài hát lạ, có giai điệu ngộ nghĩnh. Khách phía dưới thích thú tán thưởng.

Nhưng tôi thấy trong nụ cười của Dương thấp thoáng điều gì đó buồn tựa như nỗi thất vọng.

Hôm ấy Dương mặc một chiếc váy carô ngắn, áo thun trắng rộng thùng thình, đi đôi giày thể thao màu đỏ, mái tóc cắt ngắn với style ngộ nghĩnh. Dương rất đẹp, vẻ đẹp giản dị đầy sức sống.

Dương hát liền một mạch năm bài, những bài mà tôi chưa một lần nghe qua. Dương hát với một niềm say mê đặc biệt. Sau này mới biết tất cả những bài đó đều do Dương sáng tác.

Khi nhìn Dương đắm mình trong những giai điệu, tôi có cảm giác mình lạc vào một nơi khác, một nơi có cánh đồng hoa rực rỡ, những đám mây xanh bồng bềnh, thảo nguyên xanh tươi bát ngát, không gian thanh khiết và trong trẻo. Giây phút ấy tôi thấy mình như... đang bay, cảm giác rất tuyệt vời.

Đêm cuối cùng của năm, cũng là lần thứ ba tôi đến nghe Dương hát. Tôi biết đã đến lúc mình phải làm cái gì đó. Thế là tôi viết một mẩu giấy nhờ Lạc - người chơi piano - gửi cho Dương với nội dung: "Nếu ai đó đột nhiên cướp đi tất cả những gì diễn ra trong cuộc sống của tớ, thứ duy nhất tớ xin giữ lại là những khoảnh khắc ngồi nghe cậu hát như lúc này". Tôi nói rất thật lòng.

Tối hôm đó trong thời gian giải lao, Dương bước thẳng xuống bàn tôi.

- Cậu có thể mời tớ một ly gì đó được không? - Dương vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi mỉm cười.

Tim tôi đập nhanh như thể sắp văng ra khỏi lồng ngực. Tôi cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không ngăn được nỗi xúc động. Phải, tôi xúc động đến mức muốn bật khóc, đó là cảm giác khi "gặp được một tâm hồn mà ta đợi đã từ lâu". Và tôi quên mất lời xin xỏ của Dương cho đến khi cậu ấy (giả vờ) giận dỗi nhắc lại:

- Cậu thật sự không muốn mời tớ uống một ly gì đó thật à?

- À, tất nhiên, cậu muốn uống gì? - Tôi lúng túng.

Sau đó Dương gọi một ly nước chanh, vừa khuấy ly nước vừa cười vẻ như đắc ý:

- Khi Lạc đưa cho tớ mẩu giấy, tớ đã biết ngay người gửi là cậu.

- Cậu trông thấy tớ viết à?

- Không.

- Cậu biết bói toán? Hay là có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác?

- Cũng không. Đơn giản lắm, lúc nhìn thấy cậu ở đây cách đây ba ngày, tớ đã biết cậu nhất định sẽ tìm cách làm quen với tớ, nên khi nhận mẩu giấy tớ đã đoán ngay là cậu. Và vì... thật ra là tớ đã luôn hi vọng thế (Dương cười ngượng ngùng).

Đêm đó khi ra về, Dương rủ tôi lại nhà cậu ấy. Chúng tôi đã cùng ăn mì, uống bia, nghe nhạc và trò chuyện.

- Ước mơ của cậu là gì hả Lam? - Dương hỏi tôi.

- Không rõ lắm. Hình như tớ chả có ước mơ.

Thật ra tôi không biết thế nào được gọi là ước mơ, việc trở thành một cái gì đó đối với tôi nó rất mơ hồ. Chỉ có điều tôi luôn mong muốn tìm được một người có thể chia sẻ với tôi những suy nghĩ và cảm xúc, vì từ nhỏ tôi luôn cảm thấy thật khó khăn để kết nối với mọi người, như vậy có thể gọi là ước mơ không? Nếu phải thì tôi đã thực hiện được nó rồi. Tôi nghĩ và nhìn Dương cười.(Dương không hề thấy ánh mắt của tôi, vì đang nghĩ gì đó).

- Ai cũng có ước mơ, có lẽ cậu chưa tìm được thôi.

- Còn cậu thì sao? - Tôi hỏi Dương.

- Tớ à? Tớ từng nghĩ mình sẽ trở thành một ca sĩ, nhưng bây giờ thì mỗi ngày được hát ở Mộc đã là vui lắm rồi.

- Tại sao vậy? Cậu hoàn toàn có khả năng mà.

- Sau này đi, sau này tớ sẽ nói lý do...

Ngày hôm đó chúng tôi cùng đón giao thừa và tôi ngủ lại nhà của Dương. Nhưng thật ra tôi không hề ngủ, cả Dương cũng vậy, nhạc mở suốt đêm, chúng tôi thì nằm đó nghe nhạc và tận hưởng những giờ phút đầu tiên của năm mới.

"Tớ sẽ dẫn cậu đến một nơi rất đẹp đón tết, nhất định cậu sẽ thích". Dương nói trong khi cả hai đang dùng bữa sáng, tiếp tục vẫn là mì tôm.

Nơi chúng tôi đến là một thung lũng rộng lớn, một thung lũng vàng rực vì cả một cánh đồng toàn hướng dương , bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, khung cảnh đẹp như một bức tranh, một bức tranh mùa xuân tràn đầy sức sống.

- Cậu biết không Dương, tớ đã từng nhìn thấy khung cảnh này rồi. Đó là khi cậu hát, nhìn vào mắt cậu tớ đã thấy chúng, một thung lũng, cánh đồng hoa và ánh nắng, rất ấm áp, tớ thật sự nhìn thấy chúng. Tôi thốt lên một cách đầy ngạc nhiên.

- Thật lạ, đúng là tớ thường đến đây để tìm cảm hứng sáng tác, đa số bài tớ viết đều là ở nơi này.

- Không thể giải thích nổi.

- Nó thuộc về tâm linh nhỉ? - Dương cười. Rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Nếu nó đặc biệt thế thì cậu phải nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ kỹ khung cảnh này, cả tớ nữa, vì tất cả làm cậu hạnh phúc".

Không hiểu tại sao tôi luôn cảm thấy nỗi bi thương đằng sau những cái đẹp. Vậy mà khi ở bên Dương, đứng trước cảnh vật thế này, tôi có cảm giác như mình có thêm một đôi cánh, chuẩn bị bay lên bầu trời với niềm hạnh phúc lớn nhất. Cho nên nếu không có Dương, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi không nói với Dương, nhưng khi tay trong tay đứng cạnh nhau dưới bầu trời ngày hôm đó, tôi biết Dương hiểu rõ những điều tôi nghĩ, những cảm nhận của chúng tôi về nhau.Và chúng tôi cùng mỉm cười.

Mồng hai tết cả hai đến ga xe lửa cũ. Vì tôi đọc trong quyển truyện Đảo Tường Vi có nhắc đến nơi này, nên Dương đã dẫn tôi đến đây với điều kiện phải đọc quyển sách này cho cậu ấy nghe.

Ngày hôm đó ga xe lửa không nóng như thiêu đốt, không có những giọt mồ hôi, không có cảnh cô dâu hay chú rể chụp ảnh cưới như trong sách. Chỉ có ánh nắng mùa xuân mát dịu, và chỉ có tôi và Dương.

Chúng tôi ngồi ở trạm chờ, tôi giữ lời hứa đọc sách cho Dương nghe. Dương ngồi cạnh tôi, lưng thẳng, hai chân khép chặt, điệu bộ nghiêm túc y như học sinh đang ngồi nghe cô giáo giảng bài. Tôi tức cười vì cái dáng vẻ ấy, trông rất đáng yêu.

Có một đoạn trong quyển truyện, Dương cứ bắt tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần:

- Tớ đang ôm cậu đấy, có thấy không?

- Ừ, cậu đang ôm mình.

- Tớ chẳng có cách nào làm tình với cậu được. Nhưng tớ yêu cậu.

- Mình cũng yêu cậu, Tô ạ.

- Đừng sợ.

- Không, mình không sợ.

- Chúng ta yêu nhau. Tuyệt biết bao.

...

Chỉ có tình yêu mới đem lại sự sống. Mới có thể sống. Sống tiếp.

Nó xuyên qua đau khổ, đem lại an ủi. Nó ấm áp. Rất đơn giản....

Ngày hôm đó Dương hỏi tôi:

- Lam, cậu có yêu tớ không?

- Yêu, rất yêu.

- Có muốn hôn tớ không?

- Có, rất muốn.

- Vậy hãy hôn tớ đi.

Chúng tôi hôn nhau trong ráng chiều mùa xuân dịu ngọt.

Sáng mồng ba tết, Dương hào hứng: "Mình ra biển đi".

Chúng tôi đón chuyến xe sớm nhất, Dương mang cả đàn theo, nháy mắt tinh nghịch "sẽ tặng cậu một món quà".

Mãi chiều tối chúng tôi mới đến nơi. Khi ra biển thì biển đã bắt đầu vào đêm. Những con sóng va đập liên tục, những cơn gió se se lạnh. Chúng tôi nhóm một đống lửa nhỏ, làm một cuộc cắm trại mini.

Dương đem theo rất nhiều thức ăn, tôi ngồi nhâm nhi các món ăn và nghe Dương hát:

"Bầu trời xanh rất xanh, gió lung lay từng cánh hoa rơi nhẹ rơi trên những con đường giữa chiều thu nắng ấm, bầu trời xanh ngát...

Xanh như mắt em xanh, đôi mắt thiên thần của tôi, xanh như tiếng ca vang lừng trong bình minh nắng sớm, xanh xanh mãi...".

Đó là món quà Dương tặng tôi, một bài hát tên Thiên Lam - tên của tôi. Tôi nghe mà cảm thấy mình sắp hóa thành bầu trời thật rồi, cứ bay bổng, bay bổng và sau đó thì ngủ gật lên vai Dương.

Sáng hôm sau khi thức dậy, bên cạnh tôi chỉ còn có cây đàn, Dương đã bỏ đi. Tôi ngồi đợi mãi đợi mãi chẳng thấy Dương xuất hiện, tôi bắt đầu lo sợ.

Sau đó tôi đi tìm Dương khắp nơi, trở về Đà Lạt, đến Mộc nhưng vẫn không thấy. Dương biến mất như thể tan vào không khí. Mọi thứ trải qua như một giấc mơ.

Tôi hụt hẫng trở về nhà, tiếp tục nghe những trận cãi vã. Nhưng tôi không còn đủ sức để nghĩ bất cứ chuyện gì.

Một tuần trôi qua, dường như rất dài, rất dài...

Buổi sáng, tôi bỗng nhận được một lá thư.

Đó là thư của Dương. Tôi bật khóc, khóc ngay cả khi chưa đọc nội dung.

"Gửi Lam!

Xin lỗi vì tớ bỏ đi mà không nói với cậu. Lúc đầu tớ định sẽ để lá thư ở lại. Nhưng nghĩ nếu cậu biết sự thật ngay vào lúc đó thì nhất định cậu sẽ không chịu quay về. Vì vậy tớ quyết định gửi bằng cách này.

Tớ muốn nói với cậu điều này trước tiên. Lam, tớ yêu cậu ngay khi gặp cậu lần đầu tiên. Tớ tin cậu cũng biết điều đó, đúng không? (Chúng ta có thần giao cách cảm mà!).

Yêu nhất là đôi mắt trên gương mặt của cậu ấy. Chúng mang một màu xanh đen kỳ quái, cứ như màu của biển hay của bầu trời, không biết nữa. Tóm lại, chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ kỳ quái, vừa trong sáng vừa tăm tối nhưng rất chân thật. Sự chân thật ấy toát ra từ cái lần đầu tiên tớ đang hát và phát hiện thấy có một ánh mắt nhìn mình chăm chú. Sau đêm đó tớ luôn mơ về đôi mắt của cậu.

Cho đến ngày nhận được mẩu giấy trong đêm giao thừa. Cậu biết không, khi đọc nó tớ đã khóc, vừa mừng rỡ vừa cảm động. Và, những gì tớ muốn nói với cậu khi bước xuống bàn cậu là thế này:

"Nếu có ai đó đột nhiên cướp đi tất cả những gì trong cuộc sống của tớ, thứ duy nhất tớ xin giữ lại là ánh mắt của cậu nhìn tớ mỗi khi tớ hát". Nó hơn rất nhiều lần những bó hoa và những tràng pháo tay tớ nhận được. Nhưng rốt cuộc tớ đã không có can đảm. Lúc đó thái độ của tớ như mình tự tin lắm thật ra là bối rối kinh khủng. Nói tóm lại là tớ yêu ánh mắt của cậu rất nhiều.

Điều thứ hai. Cậu đã từng hỏi vì sao tớ không theo đuổi ước mơ làm một ca sĩ, giờ tớ trả lời cậu.

Từ bé tớ đã mồ côi. Người cậu nuôi tớ lớn đột ngột mất trong một tai nạn năm tớ mười sáu tuổi. Lúc đó tớ chỉ còn một mình. Tớ cảm thấy rất cô đơn. Mọi chuyện luôn không có vẻ suôn sẻ với tớ.

Nhưng chưa bao giờ tớ nản lòng với cuộc sống. Cậu tớ đã từng nói: "Con có thể mất rất nhiều nhưng cũng sẽ nhận được rất nhiều những điều ý nghĩa ở đâu đó tương tự". Tớ kính yêu cậu tớ, vì thế tớ cứ tin như thế và nuôi mơ ước lớn lao của mình. Ước mơ là một ca sĩ.

Cho đến một ngày, tớ đột ngột ngất xỉu và bác sĩ bảo rằng tớ bệnh rất nặng và sắp chết. Tớ không thể chấp nhận sự thật… Tớ không khóc nhưng tớ giận dữ. Tớ đã nỗ lực đã cố gắng vậy mà đáp lại tớ là kết quả như thế. Ước mơ của tớ bỗng chốc bị sụp đổ. Tớ không cảm thấy tớ nhận được gì nếu như tớ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tớ bắt đầu thất vọng với cuộc sống này.

Cũng may, tớ đã gặp cậu. Thật kỳ diệu! (Không biết tớ đã thốt lên câu này biết bao nhiêu lần nữa).

Những lúc hát và nhìn vào mắt cậu, nắm tay cậu hay đơn giản chỉ là ngồi nghe cậu đọc sách, tớ cảm thấy mình như có tất cả thế giới này. Tớ nhận ra rằng mình đã thật ngu xuẩn khi đã định quay lưng vào chính cái chân lý mà mình hằng tin tưởng ấy. Tớ đã có được rất nhiều, rất nhiều khi ở bên cậu. Những điều mà có khi người ta sống cả một cuộc đời dài đằng đẵng mà vẫn không có được, và nó còn quan trọng hơn cả việc tớ chết đi.

Đó chính là cảm giác ấp ám khi tay trong tay với cậu đứng trên thung lũng vào ngày đầu xuân hôm ấy. Là những phút bình yên khi nghe cậu đọc sách ở trạm chờ ga cũ. Là nhận được nụ hôn đầy yêu thương từ cậu. Là niềm tự hào vì có thể làm cho đôi mắt của cậu mở to và cười tươi khi hát cho cậu nghe bài hát mang tên cậu…Rất nhiều. Cuối cùng, tớ nhận ra mình rất may mắn. Tớ đã có được những khoảnh khắc đẹp đẽ bên cậu, tớ nghĩ mình sẽ không còn gì phải nuối tiếc hay oán trách nữa.

Ngày mai khi mở mắt ra cậu sẽ không còn thấy tớ nữa, đừng đau khổ và đừng tìm tớ, hãy tin rằng tớ vẫn luôn ở đâu đó bên cạnh cậu.

Hy vọng sau khi đọc xong lá thư, cậu sẽ không trách tớ. Tớ yêu cậu, Lam ạ. Tớ muốn nói với cậu rất nhiều lần như thế.

Đừng khóc vì tớ, nhưng không được quên tớ!".

Khi đọc xong lá thư, cũng là lúc Lạc gọi điện cho tôi: "Dương đã mất, cậu ấy ra đi rất thanh thản, trên mội còn giữ mãi nụ cười".

Tôi gấp lại lá thư và tiếp tục khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc và cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm đến lạ.

Bầu trời hôm ấy vẫn trong xanh, nắng vẫn vàng rực, những đám mây bồng bềnh trôi, hình như những ngày xuân chưa bao giờ mất đi...

Tôi mỉm cười và lau khô nước mắt.
Về Đầu Trang Go down
daicasaudoi_bum
quycap2
quycap2
daicasaudoi_bum

Tổng số bài gửi : 336
Join date : 29/03/2010
Age : 32

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeSat Jun 05, 2010 12:57 am

"Tớ đã có được rất nhiều, rất nhiều khi ở bên cậu.
Những điều mà có khi người ta sống cả một cuộc đời dài đằng đẵng mà vẫn
không có được, và nó còn quan trọng hơn cả việc tớ chết đi." ôi cuộc sống " ngày vui sao qua mau, ngày buồn sao kéo dài" đau khổ triền miên đạt được hạnh phúc thì........!
Về Đầu Trang Go down
daicasaudoi_bum
quycap2
quycap2
daicasaudoi_bum

Tổng số bài gửi : 336
Join date : 29/03/2010
Age : 32

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeSat Jun 05, 2010 1:36 am

"Thật ra tôi không biết thế nào được gọi là ước mơ,
việc trở thành một cái gì đó đối với tôi nó rất mơ hồ. Chỉ có điều tôi
luôn mong muốn tìm được một người có thể chia sẻ với tôi những suy nghĩ
và cảm xúc
, vì từ nhỏ tôi luôn cảm thấy thật khó khăn để kết nối với
mọi người, như vậy có thể gọi là ước mơ không?" đấy chính là tôi là tất cả những gì tôi cần...!
Về Đầu Trang Go down
ghostnight_00
mavuong4rum
mavuong4rum
ghostnight_00

Tổng số bài gửi : 444
Join date : 12/03/2010
Age : 33
Đến từ : biên hòa!

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeSun Jun 06, 2010 9:30 am

nhieu khi toi khong muon mo uoc nua.... uoc mo that nhieu de roi that vong that nhieu...
đừng khóc vì tớ!!! 979342
Về Đầu Trang Go down
01677108815
quycap1
quycap1


Tổng số bài gửi : 203
Join date : 29/03/2010
Age : 32
Đến từ : Đức Tài

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeWed Oct 27, 2010 6:18 pm

vậy khi ngủ mày se tìm thấy giấc mơ thui
Về Đầu Trang Go down
saoxanh
quycap1
quycap1


Tổng số bài gửi : 380
Join date : 18/05/2010

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeFri Oct 29, 2010 12:46 pm

e dạo này sao mà phát với khánh đẹp trai đa sầu đa cảm thế. thật tiếc vì trước kia t đã không nhận ra không là ......................................... đừng khóc vì tớ!!! 78222 đừng khóc vì tớ!!! 78222 đừng khóc vì tớ!!! 78222
t cười mà chết luôn rồi
Về Đầu Trang Go down
crazylove_1710
quycap1
quycap1


Tổng số bài gửi : 158
Join date : 20/10/2010
Age : 33
Đến từ : lòng đất

đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitimeSun Oct 31, 2010 2:59 pm

tốt cố cười đi mong là tú sẽ ko phải khóc nhiều vì cuộc đời này thật sự rất tẽ nhạt
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




đừng khóc vì tớ!!! _
Bài gửiTiêu đề: Re: đừng khóc vì tớ!!!   đừng khóc vì tớ!!! I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

đừng khóc vì tớ!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: diễn đàn vui :: Truyện ngắn :: Tình yêu-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất